Lâu lắm rồi, mới lại đi tắm biển Tam Thanh, Tam Kỳ. Ừ quê hương, chiều nay xuống biển, nước rút lùi ra xa, bãi cát dài thêm ra mênh mông. Đã thêm được mấy cái chòi dừa nước tròn tròn, 2 chòi canh biển bằng sắt sơn màu xanh. Còn lại vẫn lồm nhoàm quê mùa, uôn bán, gánh thúng, dù, bạt. Ôi, chị tôi, mẹ tôi, dân biển...
Buồn! Lòng đã sẵn lổn nhổn rồi, nhìn cảnh lại chồn lòng, người thấy mỏi hơn.
Rồi nhìn ra biển, một hàng cờ xanh xanh đỏ đỏ cũng chục cái cắm thành 1 đường thẳng, dây phao trắng căng, quây thành 1 bãi tắm, chắc dành cho vịt. Ngay chỗ phao quây, đứng chỉ đến cổ, chắc do nước buổi chiều rút ra xa, chứ buổi sáng thì cũng mênh mông nước, lút đầu đến hơn nửa m nước.